Lời nhạc : Thanh Sơn
Lời cổ : Hoàng Song Việt


NHẠC:
Về thăm chốn xưa nắng chiều quê nghiêng nghiêng vàng úa.
Dòng sông lững lờ vẫn con đò ngày trước hẹn hò.
Nhớ biết bao là nhớ xa quê hương bỏ quê bỏ làng.
Kỷ niệm ơi ôm ấp không nguôi. Ai thấu lòng xao xuyến bùi ngùi.
Ôi còn đâu nữa, nhớ ngày xưa đón đưa nhau chiều mưa.
Gập ghềnh đường quê, trống trường tan dắt nhau trên đường đê.
Nhà em trắng xóa hoa cau rụng.
Ai hát ru con tiếng ầu ơ nghe sao não nùng, buồn riêng ai …. không nói…. nên ….. lời….

VỌNG CỔ:

Câu 1:

Tôi về lại thôn xưa khi bóng hoàng hôn lưa thưa vài sợi nắng, rảo bước chân quen nhưng cõi lòng sâu lắng nghe giữa tâm tư trĩu nặng thương …. sầu. Người ấy năm xưa nay đã bước qua cầu. Ôi, cái thuở ban đầu lưu luyến ấy, ngàn năm hổ dễ mấy ai quên. Đôi mắt dịu dàng e thẹn ngẩng nhìn lên. Bước nhẹ chân em đùa hoa nắng bên thềm. Đôi vai gầy buông suối tóc nghiêng nghiêng cho cả dòng dông cũng dạt dào xao xuyến.

Câu 2:

Cũng bên dòng sông một chiều lộng gió, hàng dừa xanh soi mặt nước trong xanh. Và đôi mắt ai như cung đàn tha thiết, rung động sâu xa cho mình biết mong chờ. Hai tiếng yêu thương kỳ diệu mấy ai ngờ. Ngọn gió giao mùa cho hoa xuân kết nụ. Dưới rặng tre nhà anh khẽ nói yêu em. Hai tiếng đầu đời của cái thuở tóc xanh cho con đò lững lơ cho hàng cau e ấp. Dù chung nhau mỗi chiều khi tan học trên con đường làng trong suốt tuổi ngây thơ.

NHẠC:
Đời như giấc mơ trở về đây mang thêm sầu nhớ.
Người xưa bỏ đi để con đò ngày tháng bơ vơ.
Bến nước xưa còn đó, thương cây đa lũy tre đã già.
Nhịp cầu tre ai bắt qua sông, đem nỗi buồn …. chôn kín ….. vào ….. lòng.

VỌNG CỔ:
Câu 5:

Nếu như người trở lại chốn xưa nghe xót xa từng kỹ niệm, thì kẻ ra đi cũng mang niềm lưu luyến khi bỏ lại dòng sông cho sầu chất nặng con … đò. Sao nỡ ra đi lìa xa chốn hẹn hò. Giàn hoa tím cũng xác xơ vì thương nhớ. Cây đa già lã ngọn bởi chờ mong. Trước ngõ bây giờ vẫn rụng trắng hoa cau, từng nhịp trống vẫn nghẹn ngào trong chiều vắng. Và đâu đó chợt vẳng lên não nuột những lời ru quen thuộc của năm nào.

Câu 6:

Trời đã lập đông nên nắng chiều vội tắt. Ngọn gió đầu mùa se sắt những con tim. Đã úa tàn rồi màu hoa tím bâng khuâng, con đò nhỏ cũng phong trần theo mưa nắng. Biết chăng về bờ tre xưa vắng lặng, vướng trong lá cành từng mảnh vụn của màn đêm, để chiều nay vắng tiếng chim, nhạt phai màu nắng cho buồn thêm lạnh lùng.
Ta mất nhau rồi cố nhân ơi,
Dòng sông kỹ niệm vẫn buồn vui.
Người đi bỏ lại bao sầu nhớ.
Cho vết tình đầu khắc đậm ở bờ môi./.

Nguồn: vongco.vn